Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

TẾT XƯA


Mấy hôm nay trời lạnh thật. Sáng thức giấc, không muốn ra khỏi chăn tẹo nào. Mấy năm gần đây, mùa đông thật khác thường. Giữa mùa mà có những ngày nắng chang chang, thời tiết bức bối, lâu lâu mới có 1 đợt gió mùa về. Có lẽ bởi thế, những lúc trời trở lạnh càng thấy lạnh hơn.

Tối qua chuẩn bị quần áo để đi làm, nó cứ đứng trước tủ mãi. Không phải là thiếu, nhưng nghĩ mãi không biết nên mặc thế nào cho ấm, lại còn phải quán triệt tinh thần đẹp nữa. Hihi…

Nhớ lại những năm thơ bé, cứ đến dịp này là nó lại thấy hồi hộp, bồn chồn. Sát Tết, bố mẹ sẽ dẫn hai chị em đi mua quần áo. Một bộ thôi, tiêu chuẩn cho cả năm. Còn lại thì chỉ có quần áo đi xin của họ hàng. Em trai còn nhỏ nên mẹ sẽ chọn cho. Nó thì được tự quyết. Đi mãi, ngắm mãi, vuốt ve những bộ quần áo mới coong, nó không thể chọn nổi. Lấy cái này thì lại thèm cái khác, hic… Mà cũng chỉ có thể chọn những bộ vừa vừa tiền thôi, vì bố mẹ chẳng có nhiều.

Càng trưởng thành, nó càng hay nhớ đến ngày xưa. Đặc biệt là không khí ngày Tết.

Tết xưa, bà nội kiểu gì cũng gói bánh chưng. Nhà chật, lại còn gói hộ các cô, mọi thứ cứ bừa bãi hết cả. Nào lá, nào đậu, nào nồi, nào xoong…. Nhưng mà vui lắm. Đặc biệt là khi luộc bánh. Lũ nhóc quây quần bên nồi bánh, mắt cay xè vì khói, luộc bánh thì thức đêm mà chẳng buồn ngủ tẹo nào. Chẹp, giờ nhớ đến vị khoai lang vùi dưới mùn cưa cháy mà thấy thèm.

Tết xưa, ông nội thường hong pháo để đốt giao thừa. Có năm, chẳng may quá lửa, pháo nổ hết. Xác pháo bám đầy lên đám mạng nhện giăng trong bếp, rơi đầy trên tóc bạc của ông. Ông cười móm mém, mặt xạm khói. Dọn dẹp xong, hai ông cháu lại dắt nhau ra bách hóa sắm phong pháo khác cho giao thừa. Đến bao giờ, Tết lại được nghe tiếng pháo nhỉ?

Tết xưa, là những ngày dọn dẹp, làm bánh, làm mứt, rang hạt dưa, hạt bí…. Là tối giao thừa đứng trông máy bơm nước, nhìn ngắm dòng người nhộn nhịp đi chơi. Năm nào cũng thế, hai mẹ con chỉ kết thúc mọi việc vào lúc 0h kém 5 phút, thay vội bộ quần áo mới rồi chạy vội lên cúng giao thừa. Chỉ khi nghe tiếng pháo thừa đì đùng trên bầu trời, nó mới thấy lòng nhẹ bẫng, lâng lâng… Yêu làm sao cái cảm giác cả nhà quây quần bên mâm cơm cúng, nghe những lời chúc của bố, xem cái chân gà để đoán việc năm sau…

Tết xưa, là 4 rưỡi sáng mùng một dậy làm cơm năm mới. Bao năm rồi vẫn thế, hai mẹ con sẽ lại quay cuồng với bao nhiêu là việc. Khách khứa, họ hàng nườm nượp. Chỉ đến tối, cả nhà mới có thể bắt đầu đi chơi. Ngày đó, cứ nghĩ đến Tết ở nhà là đã thấy vất vả. Giờ xa rồi, nó lại thấy nhớ vô cùng….

Lại sắp đến Tết rồi đây. Không khí đã bắt đầu nhộn nhịp lắm rồi. Dù giờ đã có tổ ấm riêng, hạnh phúc riêng, lòng nó vẫn mãi nhớ về những cái Tết ngày xưa…

1 nhận xét:

  1. Tết xưa vất vả nhưng thích lắm. Mình nhớ nhất là gói bánh chưng và thức khuya luộc bánh. Nhớ xác pháo đỏ rực sân nhà sáng Mùng Một. Nhớ bộ quần áo mới cả năm mới được một bộ. Nhớ mùi hương trầm đêm giao thừa. Giờ vật chất đầy đủ, nhưng nhiều thứ đã mất... không bao giờ trở lại nữa. Cám ơn bạn đã cho mình nhớ lại nhiều điều.

    Trả lờiXóa