Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

CHUYỆN CŨ ĐÃ QUA

Một buổi chiều thư thả, chat với cô bạn. Vô tình nhắc lại chuyện cũ... Tự nhiên nó thấy nao lòng. Vốn dĩ, nó hiếm khi nhớ đến những gì đã qua đi thật sự, lại càng không bao giờ nuối tiếc những thứ không phải của mình. Nhưng vào giờ phút ấy, chuyện ngày xưa quay về như những thước phim quay chậm…

Ngày đó, nó để mắt đến bạn vì một lý do rất hồn nhiên. Bạn giống nhân vật nam chính trong bộ phim Hàn Quốc đang trình chiếu trên TV. Để ý thôi,chứ 2 đứa chưa hề nói chuyện. Những lúc không tập trung trong lớp, nó thường ngắm bạn. Chắc là đến giờ, chính bạn cũng không biết mình đã từng bị đưa vào “tầm ngắm”. Đùa thôi. Nó không hề có ý định tiến lại gần bạn hơn. Khoảng cách mang lại cho người ta một hình dung đẹp….Năm thứ nhất của đời sinh viên trôi qua. Nó vẫn lặng im ngắm bạn từ xa và một mình nhấm nháp cảm giác thú vị đó.

Rồi tự nhiên 2 đứa chơi cùng trong một hội. Những lần trốn học, dã ngoại, liên hoan,những bài kiểm tra tư cách, những kỳ thi… Nó vẫn nhớ cảm giác ngẹn thở khi nghe tiếng bạn lần đầu tiên gọi điện đến nhà. Đầu óc nó mơ hồ, bồng bềnh, nó phải cố gắng để nói, cười với một giọng tự nhiên nhất. Bạn năng gọi điện cho nó hơn, hầu như ngày nào cũng gọi. Đủ thứ, chuyện lớp, bài vở, đá bóng, trò chơi điện tử… chuyện nào nó cũng có thể nói hàng giờ với bạn.Mối ngày, hai đứa mỗi thân nhau hơn.

Ngày 2 đứa bắt đầu yêu nhau là một ngày mưa tháng 9. Có thể gọi là yêu nhau không nhỉ? Chỉ là những cái nắm tay, những quan tâm nhỏ nhặt,những lần bạn đón nó ngoài chỗ học thêm, những ánh mắt nhìn… Bạn có ánh mắt đặc biệt lắm – ánh mắt làm cho nó hiểu thế nào là “chìm nghỉm”. Cứ thế thôi, không nói gì hơn. Nhưng nó thấy hạnh phúc. Và như thế là đủ!

1 năm đại học trôi nhanh. Đến một ngày, nó được nghe một chuyện. Và nó đã tận mắt nhìn thấy bạn đi cùng người yêu. Mọi người bảo với nó đấy là người yêu bạn. Không nhớ là mình nói gì nhưng lúc đấy nó không hề ngạc nhiên mặc dù buồn. Hình như nó đã linh cảm và sẵn sàng đón nhận chuyện này từ lâu. Càng ngày, nó càng nghe được nhiều chuyện hơn. Bạn nó bảo đừng khóc, nó cười, có khóc đâu. Nhưng nó thấy mình như đang trôi tuột đến một nơi vô định nào đấy. Chơi vơi, bồng bềnh…

Nó hẹn bạn ra café, tìm cách kết thúc mọi chuyện một cách nhanh gọn nhất. Lúc nó đứng bật dậy để đi khỏi, bạn lao theo cầm lấy tay. Giờ nó thấy buồn cười. Cứ như phim Hàn Quốc vậy. Nhưng nó đã quyết định rồi và dứt khoát ra đi…

Nó không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào của bạn gọi đến, không trả lời tin nhắn, không đọc thư….. Cả hai vẫn chơi cùng một hội. Những lúc như thế nó đành nói chuyện với bạn tự nhiên như 2 người cùng lớp. Nó cố gắng lảng tránh ánh mắt bạn nhìn. Một năm học nữa trôi qua.

Mùa đông tới, cả hội rủ nhau đi biển 2 ngày. Đi biển mùa đông là một trong những điều thú vị nhất nó từng trải qua. Tối đó, không biết làm thế nào mà cuối cùng, trên ghế đá ven bờ, chỉ còn lại nó với bạn. Lần đầu tiên, nó nghe bạn nói câu nói chờ mong bấy lâu. Nó im lặng. Nó cảm nhận được hơi ấm từ bờ vai, cánh tay bạn – người bạn trai đầu tiên. Bạn hỏi, nó không trả lời. Chỉ có tiếng sóng vỗ ì oạp và tiếng lũ bạn đang hò hét từ xa. Nó định hỏi bạn một câu, định bảo bạn làm một điều mà biết chắc rằng bạn không thể … Một lúc lâu, nó quyết định đứng dậy đi về phía lũ bạn. Lần này, bạn không nắm tay nó giữ lại như xưa. Trên bãi biển, một bóng người ngồi lặng im trên ghế đá. Một bóng người lặng lẽ bước đi.

Sau buổi tổi trên biển,bạn vẫn nhiều lần tìm đến bên nó. Nó không hề giận, nó vẫn coi bạn như một người thân, vẫn giúp đỡ ủng hộ những lúc bạn cần… Nhiều lúc bão tố vẫn nổi lên, nhưng sâu tận đáy lòng, nó biết mọi chuyện đã qua.

Đã bao nhiêu lâu sau đó, đã bao chuyện xảy ra. Chưa bao giờ và không bao giờ bạn thuộc về nó. Cái gì không thuộc về mình, nó không bao giờ đuổi theo. Mãi mãi, chuyện ngày xưa vẫn là chuyện đã qua….

Ps: Chu yện trong một lúc rồ man tic. Post lên để đọc chơi

3 nhận xét:

  1. Câu chuyện thật là cảm động. Bạn viết hay thật!

    Trả lờiXóa
  2. em thật dũng cảm. Và cái này rất đúng: Cái gì không thuộc về mình cố gắng đừng bao giờ đuổi theo.

    Trả lờiXóa