Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

CHUYÊN PHIẾM TỐI THỨ 4

Chuyện này kể ra, chủ yếu là để cho vui, còn lại bác nào nhà có giúp việc có khi cũng rút được tý kinh nghiệm nào chăng???

Tháng 2 năm 2009, sau rất nhiều công sức tìm kiếm, nhờ một mối quan hệ thân quen, em kiếm được một người giúp việc. Em đi làm trong tình trạng lúc nào cũng lo ngay ngáy, con nhỏ (mới 2 tháng tuổi), ông bà thì lại đang “kiêm nhiệm” một cháu khác, việc nhà chất cao như núi… Nghe tin vớ được bà giúp việc, cả nhà ngoại gọi điện chúc mừng em (sau này còn phải chúc mừng nhiều…, hế)

Hôm đó là một ngày mưa, nghe tin bà giúp việc sẽ lên, cả buổi sáng đi làm em chỉ ngong ngóng cho hết giờ. Đến trưa, dù mưa gió, em vẫn vội vã phi về nhà để xem mặt “nàng”. Mở cửa ra, ngó vào phòng, em thở phào nhẹ nhõm. “Nàng” lên rồi, đang ngồi với con em (bé Su) và bà nội. Phải nói là được. Mặt mũi tươi tỉnh, quần áo chỉnh tề, miệng nói tay làm (đã tranh thủ dọn dẹp cái bếp và nấu xong bữa trưa). Năm mươi tuổi, không chồng, không con, say ôtô (cái này mới đọc tưởng chẳng liên quan, ấy thế mà rồi các bác sẽ thấy, có ích lắm đấy!). Thế là tạm yên tâm.

Càng ngày mọi người càng bảo, lá số tử vi của em có cung Nô. Chả biết thật hay không nhưng mà bà giúp việc nhà em chắc phải xếp vào hàng “hiệu”. Nấu ăn ngon (đã từng làm ở nhà hàng), rất sạch sẽ, chăm trẻ con rất có phương pháp (đã từng làm ở trường mẫu giáo)… Không biết giúp việc nhà các bác thế nào, để e hầu các bác vài ví dụ cụ thể về bà nhà em.

Về phương pháp sư phạm, cái này phải đề cập đầu tiên. Bạn Su không thích sữa công thức, lúc nào bà cho ăn cũng khóc, rất vất vả. Buổi chiều hôm đâu tiên, nàng bảo em “Con bé ăn sữa mà khóc thế này, dễ sặc lắm”… Em lo quá, đề nghị bà nội phải sang trực tiếp cho ăn, không được lơ là. Ngày thứ hai, đi làm về, bà nội kéo tay em vào bảo “Hôm nay Su chả khóc câu nào”. Trời, một thành tích đáng nế, bà nội vật lộn cả tháng mà không trị nổi Su, nàng mới đến có 1 hôm! Còn nữa, quần áo của Su được giặt tay cẩn thận, trắng phau, thơm ngát. Có hôm trời mưa, chồng em bảo bỏ quần áo của Su vào máy giặt cho nhanh, nàng gắt lên “Không được” rồi hì hụi mang ra ngồi giặt. Hai vợ chồng nhìn nhau, rưng rưng cảm động, không nói nên lời. Hihi

Về khoản nấu ăn, phải công nhận là “nàng” khéo tay. Món gì nàng cũng nấu được, không những thế lại còn nấu ngon. Thức ăn bà ngoại mua hộ, em cứ xếp vào tủ lạnh. Đến bữa, “nàng” tự lựa chọn thức ăn để nấu nướng, chả phải hướng dẫn câu nào. Bữa nào cũng 2 món mặn, 1 món canh - rất phong phú, không lặp lại. Em thấy “nàng” tự sắp xếp được nên rất tôn trọng, không ý kiến, ý cò gì, trong lòng vô cùng sung sướng.

Nàng sắp xếp mọi việc rất “pro”, rất biết tranh thủ thời gian. Chăm sóc Su, giặt giũ, phơi phóng, quét dọn, nấu nướng, giờ nào việc nấy. Hồi đấy em còn hay về buổi trưa. Su hư hay ngoan, ông bà có trông đỡ hay không thì lúc em về cơm nước đã sẵn sàng, nhà cửa đã gọn gàng. Đang từ đầu tắt mặt tối, em trở nên nhàn hạ và sung sướng, chỉ có mỗi việc đi làm và take care Su vào buổi tối… Còn Su cũng được huấn luyện một cách rất khoa học. Giờ nào việc nấy, ăn uống ngon lành, ngủ nghê đầy đủ… Trộm vía. Mà nhiều khi Su còn theo nàng hơn theo mẹ. Su mới 3 tháng em đã làm 1 chuyến Sài Gòn (tất nhiên là 1 ngày) từ 6h sáng đến 10h đêm mà không vấn đề gì, hí hí…

Từ hồi làm ở nhà em, nàng về quê có 2 lần, lần nào cũng lên đúng hẹn. Là bởi vì nàng chẳng có gì để vương vấn ở quê, có chăng là đứa cháu 5 tuổi thì đã thỉnh thoảng í éo qua điện thoại rồi. Nhưng lý do chính là nàng bị say xe, nghe đến ôtô là nàng đã xây xẩm mặt mày rồi. Thế nên nàng rất ít khi về quê, may cho em thế… Không những nàng chu đáo việc nhà em mà ông bà nội ở gần đấy cũng được nhờ. Lúc thì nàng phơi hộ quần áo, lúc thì lau hộ nhà cửa… Ông bà nhìn bọn em chỉ có cười trìu mến trở lên mà thôi!

Mọi người ai cũng trầm trồ, thán phục vì em có được nàng. Lúc đầu còn có nhiều nghi ngờ, thắc mắc. Nhưng sau khi em nhờ bà nội, rồi cả bà ngoại trinh sát, hai bà cùng nhất trí chấm nàng điểm 10 cho chất lượng (tất nhiên là hai bà cũng chấm “lỏng” tay). Còn vợ chồng em thì rất vui sướng và hãnh diện. Không chỉ thế còn rất chiều nàng. Nàng cho ăn nhạt bọn em ăn nhạt, nàng nấu mặn bọn em cũng nhất trí. Nói chung là không ý kiến gì. Em thủ thỉ với chồng, tất cả là vì Su, đừng làm gì để nàng phật ý, nhỡ nàng bỏ về mất thì … khốn khổ.

Nghe chuyện này, chắc ai cũng phải xuýt xoa, thế nhưng nghe em kể tiếp, không biết mọi người nghĩ sao???

Một hôm, khác với bình thường, em thấy mặt mũi nàng như ong đốt, không nói năng gì. Em hoảng quá, bàn bạc với chồng mãi xem phải làm thế nào? Thu hết can đảm, em hỏi chuyện nàng. Phải nói ngọt mãi, nàng mới bật ra rằng: tại vì vợ chồng em cứ gọi ầm lên, mời nàng vào ăn cơm trong khi nàng đang quét nốt cái sân, nàng không thích như thế, cứ ăn trước đi, nàng ăn sau cũng được. Zời ạ, rõ khổ. Không muốn phân biệt, muốn tỏ ra quý hoá, nên vợ chồng em cứ ngồi chờ nàng vào cùng ăn. Chờ lâu quá, đói quá nên mới gọi nàng, càng gọi càng không thấy thưa, hoá ra là nàng dỗi….Bó tay

Hôm khác, người giới thiệu nàng cho em tới chơi. Sau một hồi thăm hỏi, khen ngợi nàng, em được “bật mí” một bí mật. Nàng thôi việc ở chỗ cũ vì thấy vợ chồng chủ nhà tình cảm với nhau quá, lúc nào cũng ngọt ngào, êm ái… Nghĩ đến bản thân (không lấy chồng) nàng buồn quá nên thôi việc! May thế, em vốn khô khan…Keke

Từ đấy trở đi, chúng em phải cư xử với nàng rất tế nhị. Cơm dọn ra, nàng đang dở tay làm việc gì, bọn em cứ ôm bụng đói ngồi chờ, không dám gọi thêm…Ăn uống cái gì, chỉ mời nàng đúng một câu, không mời câu thứ 2. Biết nàng khó tính, “nhạy cảm”, bảo cái gì cũng phải nói “hộ cháu…”. Tuyệt đối không bao giờ nhắc nhở gì về những nhân vật muộn chồng hoặc ế chồng, không làm gì để nàng tủi thân. Hic

Bẵng đi một thời gian, dạo này em thấy nàng rất khác. Nàng rất ít khi nói chuyện với em, tỏ ra lạnh lùng, không như ngày trước, 2 cô cháu suốt ngày buôn. Trong khi đó, nàng vẫn tươi cười, niềm nở với chồng em. Hic… Gọi gì, nhờ gì cũng chồng em nốt. Em thắc mắc lắm, rồi cũng đâm lo, không hiểu mình đã làm gì. Không biết làm thế nào, chả lẽ lại hỏi thẳng nàng…. Suy nghĩ mãi, tối qua em mới kể với chồng. Chưa nghe hết câu, chồng em đã cười phá lên và bảo “anh biết lý do rồi. Nàng ý dỗi em vì em toàn gọi bà Tấn ơi, bà Tấn ơi… Nàng ý chỉ thích được gọi là cô thôi, cô Tấn ơi. Em chả hiểu ý gì cả, nàng đã nói một lần rồi mà lại quên. Em cứ gọi ầm ĩ lên bà ơi, bà ơi. Thế nên, nàng mới dỗi. Đấy em thấy không, anh chả bao giờ gọi nàng là bà cả, toàn gọi cô thôi, nàng có dỗi anh đâu…Anh định nhắc với em lâu rồi, nhưng toàn quên, hì hì. Em rút kinh nghiệm nhé…”!!!

Khổ thân em chưa, nàng dỗi em vì em gọi nàng là…bà. Mà em thì quen mồm rồi, có con vào là gọi bố mẹ, cô, chú bác.. là ông, là bà tất (gọi thay con mà). Hic hic, từ nay mỗi lần gọi nàng là em phải cẩn thận, chẳng may gọi nhầm, thì nàng lại dỗi!

Các bác bảo em phải làm sao bây giờ???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét