Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

VƯỢT QUA CHÍNH MÌNH


Ngay từ thời thơ ấu, nó đã là một đứa nhút nhát. Không hiểu do bẩm sinh hay do hoàn cảnh.
Nó được sinh ra và lớn lên tại tầng 2 của một ngôi nhà mặt phố cổ. Ngôi nhà vốn thuộc sở hữu của cụ nội, nay đã bị phân nhỏ, xé lẻ cho các gia đình ở nơi khác đến. Trong mắt nó, những người hàng xóm thật xấu xí, họ sinh sống bừa bãi, ăn ở luộm thuộm. Ngôi nhà cổ bị ngăn, chia, cơi nới đủ kiểu. Hình hài đẹp đẽ ban đầu đã biến mất. Gia đình nó sống khép kín trong sự tổn thương. Cho đến giờ, nó chưa nói 1 câu nào với lũ trẻ con hàng xóm, cùng phố. Học trái tuyến, khi ở nhà, thế giới của nó là những cuốn sách trên kệ của ba, cái tivi đen trắng của ông, những bức ảnh cũ kỹ của bà.
Hội bạn cấp 2 Tân Trào có 8 đứa, 4 trai, 4 gái. Nói cho đúng thì 4 đứa con trai kia chơi với nó vì nó chơi với 3 đứa con gái còn lại. Nó thường xuyên chỉ im lặng và mỉm cười với các bạn. Cả lũ muốn ăn gì cũng được, đi chơi đâu cũng được. Nó chỉ đi theo, không bao giờ có ý kiến. Thế nào cũng chiều. Lúc nào không chiều được thì nó ở nhà, hì hì. Chắc vì thế, bọn con trai trong hội chả mấy khi nói chuyện với nó. Thật ra là nó cũng không biết nói gì. Mọi người nói những chuyện mà nó không biết. Mãi về sau, mấy thằng bạn mới phát hiện ra rằng để nói chuyện với nó cứ nói về thể thao, đặc biệt là bóng đá. Cái này thì nó quá rành.
Mẹ vẫn bảo, nó là đứa nhút nhát, thiếu tự tin. Ý thức được điều đó, nó luôn cố gắng thay đổi. Mười hai năm học phổ thông, trung cấp rồi Đại học, năm nào nó cũng có chân trong ban cán sự lớp, tham gia tất tật các hoạt động của trường, lớp, đoàn thể. Ấy thế mà vẫn không thể bỏ được cái tật nói năng lắp bắp trước đám đông. Mỗi lần như thế, nó thấy đầu óc mụ mị, mặt mũi nóng bừng, chân tay luống cuống. Năm lớp 11, trong buổi biểu diễn văn nghệ của lớp 11 A3 trước toàn trường, thấy cô MC dẫn chương trình quá chán, nó liều mình như chẳng có cầm mic ra sân khấu. Nó không biết nó đã nói gì, làm gì, nó không dám nhìn xuống đám đông phía dưới. Mắt nhìn thẳng vào cái cổng sau phía cuối sân trường, nó nói, khoa chân múa tay trong tiết mục đố vui có thưởng. Xong việc, lẩn vào cánh gà, trống ngực đập thình thịch, đang không hiểu mình vừa làm gì thì lũ bạn ùa vào, om xòm chúng nó bảo "Con ranh, sao mày không dẫn ngay từ đầu!?"
Sau lần đấy, nó thấy hình như là mình có thể làm được những cái mình tưởng là không thể. Có cơ hội, là nó thử. Nó muốn mình mạnh mẽ hơn, dạn dĩ hơn. Nó không muốn mình run sợ trước bất kỳ cái gì.
Chuyện không chỉ có thế. Giờ này nhắc lại, chắc cũng ít người tin... Hồi đó, loằng ngoằng thế nào, nó quen anh. Sau chuyện tình cảm thời đại học, nó vẫn đi về 1 mình. Anh hấp dẫn, vui vẻ, lịch thiệp. Hai anh em khá hợp nhau. Đọc sách, nghe nhạc, xem phim...Thời gian trôi qua, nó thấy tim mình rung rinh. Nhưng đối phương thì có vẻ không như vậy. Mọi chuyện dậm chân tại chỗ. Nó không muốn thế nhưng chẳng biết làm sao, nó nghĩ mãi. Rồi trước sinh nhật 1 ngày, nó rủ anh đi uống nước. Lấy hết sức bình sinh, nó nói. (Cái này từ chuyên môn gọi là tỏ tình!!! ). Đối phương choáng váng. Im lặng... rồi câu giờ. Và cuối cùng là ... cần thời gian. Thật ra trước khi làm việc này, nó đã biết trước kết quả. Thế nhưng, để xem mình dũng cảm đến đâu, nó đã nói. Rồi hiên ngang đứng dậy ra về.....
Đấy, nó đã rèn luyện sự tự tin, lòng dũng cảm cho bản thân như thế đấy. Còn bao nhiêu việc khác nữa: chuyển chỗ làm, thay đổi công việc, giao dịch với khách hàng, xin xỏ, chạy chọt.... Sáng qua, đi họp với khách hàng, hàng loạt ý kiến, kêu ca, phàn nàn, căng thẳng của khách hàng, xối xả, tối tăm mặt mũi... Cố gắng bình tĩnh, nó trả lời, rành rọt, rõ ràng từng ý một (cái này nó học được từ sếp). Sau khi nó nói xong, tất cả im lặng, đồng ý. Mặt lạnh tanh nhưng trong lòng nhảy múa. Cảm giác thật tuyệt. Nó đã học được quá nhiều và giờ đem ra áp dụng. Rời phòng họp ra về, nó thấy mình lớn hơn 1 chút...
Đối mặt với thử thách, trong lòng nó vẫn run rẩy. Nhưng gạt qua một bên, nghiến răng bước tới, cuối cùng nó vẫn làm được. Vượt qua, vượt qua chính mình!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét