Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

RẠN VỠ

...!!!...

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

CÙNG ĐẾM NGƯỢC ĐẾN 27/3



Nào xin mời cả nhà cùng em đếm ngược đến ngày 27/3. Chỉ còn mười mấy ngày nữa thôi là em sẽ tròn 5 năm làm việc ở Dolphin Group. 5 năm với bao buồn vui, bao khó khăn, thuận lợi…

Đối với 1 cặp vợ chồng, thì 5 năm đầu tiên là 5 năm sóng gió nhất, trải qua 5 năm đầu tiên, nguy cơ tan vỡ sẽ giảm bớt đi.

Mình đã trải qua 5 năm đầu tiên ở Dolphin với bao nhiêu sóng gió, không biết con đường phía trước sẽ thế nào đây?

5 năm trước, phải nói là duyên số, sau rất nhiều lần trượt (hong hiểu vì sao?) rồi đỗ nhưng không đi làm (vì thấy công ty quá xấu xí!!!), mình chán nản hết sức. Vậy nên để đổi tay, hồ sơ dự tuyển vào Dolphin được ông xã mang đi nộp. :)

Và trúng tuyển. Lần đầu tiên mình đi làm ở 1 nơi mà văn phòng đẹp như vậy. Hic. “Công ty em ở đâu? Ở Tháp Hà Nội ạ”. Oách chưa!? Thật là hãnh diện.

Công việc đầu tiên ở nơi này của mình là kế toán. Đã quen với những công ty làm sản xuất, kế toán tại 1 công ty quảng cáo quả thật là mới mẻ, hấp dẫn và đầy thách thức. Một môi trường trẻ trung, năng động, sáng tạo đã giúp mình có thêm động lực vượt qua những khó khăn của công việc và dần khẳng định “Mình muốn làm việc ở nơi đây”

Phải thú thật một điều là nghề kế toán đã chọn mình chứ mình không chọn nghề. Mình đã từng có một đam mê khác, một định hướng khác…Vậy nên chẳng ngạc nhiên gì khi sau một thời gian ngắn làm việc ở Dolphin, chứng kiến những đàn chị, đàn anh trưởng thành và chứng tỏ năng lực của bản thân, mình đã tự nhủ: “Đến một ngày, mình sẽ chuyển sang một công việc khác, ở chính nơi đây”

Mình muốn làm việc đó từ lúc chưa là gì ở Dophin, và đến tận 2 năm rưỡi sau – khi đã là gì, mình vẫn muốn làm. Cái này các cụ goi là “điếc không sợ súng” . Kể cũng liều đấy, chả biết TVC là gì, chả biết spot là gì, rồi còn trao đổi, thời lượng…trăm thứ bà rằn. Ấy vậy mà vẫn lao vào. Chưa quen việc, chẳng có kinh nghiệm, dò dẫm từng thứ một. Việc mới làm, mãi không xong, sếp mắng…Lúc nào cũng căng như sợi dây đàn. Rồi lại thêm cả con ốm, may mà chồng không kêu…

Rồi chương trình truyền hình đầu tiên cũng lên sóng. Bao nhiêu công sức của cả một ekip rồi cũng được đáp đền. Một dấu ấn mới của Dolphin sau một thời gian dài lao đao vì những người ra đi. Ký sự Thăng Long có lẽ là kỷ niệm đẹp nhất của mình khi làm việc tại đây…

Rồi mình lại phải chuyển đi chỗ khác. Chỗ khác ấy không phải Dolphin mà lại là Dolphin. Gần như lại từ đầu, việc mới, người mới, khó khăn mới…Cái cảm giác thay đổi lo nhiều hơn mừng thật là khó tả. Có hôm xì trét quá, ca thán vài câu trên face book, chả được an ủi câu nào, lại còn bị mắng: “Cứ chuyển đi chuyển lại thì có khi đến 20 năm nữa vẫn thế!”. Hic, nào ai muốn thế đâu, dòng đời xô đẩy mà :(

Mình sẽ kỷ niệm 5 năm ở Dolphin ở một chỗ “nằm bên cạnh” Dolphin. Không biết 5 năm tới sẽ ra sao, nhưng chắc chắn, dù có thế nào, mình vấn sẽ luôn…”CỐ GẮNG”…”LÀ MÌNH”!

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

ẢNH ĐẸP ĐẦU NĂM



Đầu xuân năm mới, em được xem rất nhiều ảnh. Đây là một trong những bức ảnh em thích nhất. Rất thật và rất duyên!

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

MÙA XUÂN CỦA MẸ




Em mãi là mùa xuân của mẹ. Yêu em

TỰ TRÀO



Chả thấy EO đâu?! :(

Phó nháy tệ quá, chơi xấu mình,hic

Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

NĂM HẾT TẾT ĐẾN

Lại một năm sắp qua đi...
Một năm chả làm được gì...
Một năm chả có gì...
Một năm chả để được gì...
Hichic...!!!

Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

CHUYỆN KHÔNG PHẢI CỦA MÌNH 2

Như đã nói, thật đáng buồn là chuyện của Tr. vẫn tiếp tục…

Hôm nay là sinh nhật nó. Tôi vốn có thói quen nhớ sinh nhật của bạn bè, người thân. Dòng tin nhắn chúc mừng của tôi được hồi đáp như sau: “Cảm ơn mày vì đã nhớ đến tao. Chính tao còn quên …”

Hic, một người phụ nữ xinh đẹp, năng động, giỏi giang mà lại không nhớ nổi sinh nhật mình…Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đâu cả rồi?! Hay là giờ này mày cô đơn đến mức không có ai ở bên để chúc mừng sinh nhật hả Tr.?…!!!

Ngay sau khi trở vào Nam, bạn tôi phải đi tìm nhà thuê. Không phải là không muốn, mà là không thể quay về ngôi nhà ấy. Gia đình nhà chồng hoàn toàn hờ hững với hai mẹ con Tr. Không cầm lòng được, mẹ Tr. thu xếp mọi việc, để cậu con trai ở lại trông coi nhà cửa rồi vào Nam chăm sóc con gái và cháu ngoại. Cuộc sống của bà bị đảo lộn hoàn toàn.

Chúng tôi cứ mãi vặn vẹo Tr. vì lý do tại sao nó không chuyển ra Hà Nội sống để mẹ và em đỡ phần vất vả. Đáp lại chỉ là những câu trả lời không đầu, không cuối, ậm ừ cho qua. Nó nói rằng chờ khi bé con tròn tuổi sẽ tiến hành thủ tục ly hôn. Vậy thôi cũng được, chuyện gì không thể cứu vớt thì cứ để cho nó trôi qua…

Công việc, gia đình…cuốn chúng tôi đi,liên lạc với bạn cũng thưa thớt dần. Thời gian trôi qua thật nhanh, một hôm Tr. nhắn tin báo đã ra Hà Nội được 1 tuần. Bé con đã 8 tháng tuổi. Chưa kịp vui mừng vì sắp được gặp bạn, tôi và H. lại boàng hoàng nghe Tr. nói mai sẽ quay vào Nam…một mình…

Mày làm sao vậy? Mày có thể vứt con lại một cách đơn giản như thế sao? Mày cần gì, còn gì vương vấn ở trong đó?
Tao cần làm việc, tao cần kiếm tiền. Thật nhiều tiền…
Nhiều tiền để làm gì…khi mà con mày không được ở bên cạnh mẹ. Mày có biết 1 đứa trẻ ở tuổi này cần mẹ thế nào không? Tao thật không hiểu mày nghĩ gì!!!
Tao cần tiền để mua nhà trong đó…Mẹ tao không ở mãi trong đó được nên tao đành gửi con về đây. Tao phải cố gắng. Tao muốn con tao có một cuộc sống thật đầy đủ…
Thật nực cười. Mày không hiểu với trẻ con chẳng có gì hơn là có mẹ không? Đầy đủ vật chất có nghĩa lý gì khi con không có mẹ ở bên? Những lúc nó ốm đau, bệnh tật thì sẽ thế nào? Mày không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho con chứ? Mày làm mẹ kiểu gì vậy?
… Tao đã quyết thế rồi…


Không còn lời nào, không còn cách gì để nói với bạn, chúng tôi đành mặc kệ. Trong lòng tôi chỉ thấy thương con bé con. Mỗi khi con gái nũng nịu, âu yếm… thỉnh thoảng chạnh lòng tôi cũng nghĩ về nó. Mấy tháng tuổi, ba không quan tâm, mẹ không ở cạnh, con bé sẽ lớn lên thế nào?

Chẳng phải đợi lâu, trẻ con tuổi này ốm đau là chuyện thường. Một tối muộn, em trai Tr. gọi điện cho tôi để hỏi địa chỉ khám bệnh nhi. Thấy quá muộn rồi, lại đang không ở Hà Nội, H thì đang ốm, tôi đánh liều chỉ cách để chăm sóc con bé và bảo cậu ta đến nhà tôi lấy thuốc cho cháu uống. Hai ngày sau đó, tôi phải liên lạc suốt để hỏi han tình hình con bé với tâm trạng vừa lo lắng vừa tức giận…

Tức giận vì không hề thấy bạn gọi 1 câu để hỏi xem mình cho con nó uống thuốc gì, một câu nhờ vả cũng không có luôn. Bao nhiêu bực tức tôi trút hết lên đầu H. Tôi đâu cần Tr. cảm ơn, cảm huệ gì đâu…tôi chỉ không thể tưởng nổi rằng nó lại có thể vô tâm như thế . Nếu như con bé không chỉ ốm suông, nếu như tôi đã chỉ dẫn sai…thì mọi chuyện sẽ như thế nào. Chẳng lẽ nó lại không quan tâm, hay chẳng lẽ nó không hề biết gì… Quả thật là hết sức chịu nổi.

Tôi nói với H: “Thề với mày là tao đã ghét nó rồi. Tao sẽ không nghe điện thoại của nó. Tao không muốn nói chuyện với nó…”

Vài tuần sau, đang cho bé Su ngủ, điện thoại của tôi kêu váng nhà. Tên Tr. hiện trên màn hình. 11h đêm rồi, không hiểu có chuyện gì. Tôi không muốn bắt máy tẹo nào, chắc là H. đã nói lại với nó, đã kể là tôi tức giận thế nào. Định tắt tiếng không nghe, nhưng lại nghĩ nhỡ nó cần chuyện gì, hay là con bé lại ốm đau??? Chần chừ một hồi, tôi đành bắt máy.

Allo, mày à, ngủ chưa?
Chưa…
Có rảnh không?
Sao…?Tao đang cho Su ngủ
Tao định nói chuyện này…thôi tý tao gọi lại


Thế là không có gì gấp, không phải con bé ốm, thế là được rồi, tôi không muốn nghe điện của Tr. Mà một tý của nó cũng có nghĩa là …2 ngày sau. Tr. gọi thêm 2 lần nữa, tôi cũng chả muốn nghe, dứt điểm là như thế…

H. bảo: “Tr. gọi sao mày không nghe?”
Không, tao chả có gì để nói với nó. Tao có cần nó nói câu cảm ơn đâu. Mà tao nghĩ là nó định nói câu đó thôi…Bảo nó nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, đừng gọi, tao không muốn nghe đâu!!!


Vài tháng sau

Allo, mày à
Ừ, sao?
Mai tao ra. Ngày kia cưới Đ. em tao. Mày đến nhé. Chuyện hôm trước…
Thôi mày đừng nói đến chuyện đó, tao không muốn nghe. Cưới Đ. tao sẽ đến… Thế nhé. Tút…tút


Tôi có ghê gớm không nhỉ? Nhưng quả thật là tôi không muốn nghe Tr. nói về chuyện đó. Tôi giận nó thật. Đến giờ tôi vẫn còn giận đây!!!