Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010

SÁT THỦ VÀ VỆ SĨ


Tối nay em đi xem "Sát thủ và Vệ sĩ" - một siêu phẩm đã được thai nghén trong 10 năm mới có thể ra đời của điện ảnh Hồng Kông.

Trước khi vào phòng chiếu, cầm trên tay tấm poster, dòng chữ in nghiêng màu đỏ: " Từng phút sinh tử với lực lượng sát thủ hùng hậu. Từng giây xả thân đổi lấy hạnh phúc và tình yêu cho hàng triệu con người" đã rất gây ấn tượng với em.

Câu chuyện về 10 con người, 10 tính cách, thân phận khác biệt đồng lòng quyết chí bảo vệ lãnh tụ cách mạng Tôn Trung Sơn trước âm mưu ám sát của Triều đình nhà Thanh.

10 con người lần lượt ngã xuống, hy sinh hoặc mất mát theo nhiều cách khác nhau trong cuộc chiến cam go ấy. Nhưng...trong số họ, có mấy người biết người mà mình đang hy sinh cả mạng sống để bảo vệ ấy???

Một thầy giáo hy sinh vì lý tưởng cả đời của mình: một Trung Hoa khác

Một thanh niên 17 tuổi hy sinh vì niềm tin dành cho người mà cậu tin rằng chính là tương lai của một Trung Hoa mới, thoát khỏi bóng đêm của Triều đình Mãn Thanh đã thối nát.

Còn lại là:

Một nhà sư bị đuổi khỏi Thiếu Lâm, vì cảm kích trước nhân cách của một con người mà tham gia vào cuộc chiến...

Một cô gái tuổi 17, trả thù cho cha - một tướng quân bị Triều đình săn đuổi, phải rời bỏ quê hương. Cô chỉ làm tiếp những gì cha cô còn chưa kịp làm

Một anh phu xe không thể chùn bước trước hiểm nguy để báo đáp ông chủ của mình - người đã bao bọc anh trong suót bao nhiêu năm, đã giúp anh hỏi cưới người con gái mà anh thầm yêu bao ngày

Một Lưu công tử, vốn bao năm vùi mình trong khói thuốc, chỉ mong tìm được cơ hội chết chính đáng, lẫm liệt sau bao nhiêu lỗi lầm đã gây ra trong quá khứ...

Một con bạc những tưởng đã mất hết nhân tính, buộc lòng phải tham gia cuộc chiến để bảo vệ người đã bao bọc vợ con mình suốt bao năm qua...

Còn nhiều người khác nữa, mỗi người họ đều có lý do khác nhau khi liên quan đến câu chuyện này. Tất cả họ, đều trở thành những con người vô danh... viết nên lịch sử.


Vậy thì cho dù bạn là ai, dù vô tình hay cố ý, dù bạn có lý tưởng hay chỉ đơn thuần bạn bị số phận đưa đẩy... nếu bạn quyết tâm và dũng cảm đối mặt với những gì đang xảy ra thì vô hình chung bạn đã trở thành NGƯỜI HÙNG rồi, phải không?!

Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010

KHI "NỮ TÍNH" TRONG NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRỖI DẬY


Đêm qua em tình cờ xem được chủ đề ‘’Khi‘’tính nữ’’ trong người đàn ông trỗi dậy’’ của Talkshow Chuyện riêng Chuyện chung – VCTV 1. Chương trình đề cập đến rất nhiều khía cạnh. Cá nhân em chỉ tâm đắc nhất những điều sau thôi :

‘’Tính nữ ‘’ trong người đàn ông có thể là
Là vẻ bề ngoài ‘’xinh gái ‘’ : da trắng, môi đỏ...
Là sự cầu kỳ, diêm dúa trong phục trang
Là yếu đuối, ủy mị trong tình cảm...
Là những câu nói ghê gớm, chanh chua mà có khi ngay cả phụ nữ cũng không thể nghĩ ra.
Là nói nhiều, nói dai, nói đi nói lại
Là tính cách nhỏ nhen, chấp vặt , thù dai
Là sự ỷ lại, lười biếng, vô trách nhiệm với những người xung quanh, không thể làm trụ cột gia đình...
Là nhiều thứ khác nữa...
Bất kể lúc nào, ‘’ tính nữ’’ của người đàn ông đều có thể trỗi dậy. Khi đó thì làm thế nào ? Khi đó, theo thiển ý của em thì ‘’nam tính’’ trong những người phụ nữ buộc lòng phải thể hiện ra thôi !

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

QUÊN

Chiều muộn, lơ đãng bên ly nâu đá, bỗng nó nhận ra mình là người rất dễ lãng quên...
Quên mình là một đứa con gái để đối xử với những đứa bạn gái khác như một người anh trai. Và giờ đây, nó có một tình bạn xấp xỉ 20 năm.
Quên đi mơ ước trở thành một kiến trúc sư, nó theo đuổi công việc mà chữ quên là điều tối kỵ: kế toán.
Quên đi bản tính nhút nhát, tự ti, nó động viên mình đối mặt với những thách thức mới, những công việc mới.
Quên đi những vất vả của công việc, của cuộc sống, nó cố gắng từng ngày. Để giờ đây, chí ít nó cũng có thể tự hào rằng đã tự đi trên đôi chân của chính mình.
Quên cả những giọt nước mắt khi thất bại, khi sai lầm... Quên rằng mình đã tuổi 30, nhiều trách nhiệm và lo toan, nó luôn cố giữ cho mình nét vui tươi, sự bình thản...
Còn nhiều thứ khác mà có thể nó đã quên!?
Vậy mà giờ đây, nó đang hoang mang vì không thể quên đi một bóng hình!

Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

SỢ


22h 15 phút, chuông điện thoại reo vang.
Alo ! Con đây mẹ !
Ừ, Su ngủ chưa ?
Cháu ngủ rồi mẹ ạ. Mẹ gọi khuya thế ?
Ừ... mai có phải đi chợ mua thức ăn không con ?
Có chứ ạ, mà sao nghe giọng mẹ mệt mỏi thế ?
Ừ, mẹ ... sợ quá !
Sao thế ạ ?
Cô H. vừa gọi mẹ, bác V. bị tai biến rồi, từ sáng.
Khổ thật. Mà thôi, người già bệnh tật thì chẳng tránh khỏi, mẹ nghĩ làm gì
Nhưng vừa đưa vào viện, BS bảo phải có 80 triệu nộp trước thì mới chữa ! Cô H. chạy tiền từ sáng, giờ mới gom đủ, không biết thế nào rồi ? Mẹ nghe thế sợ quá. Giờ có tuổi rồi, ốm đau không biết thế nào, nhỡ chẳng may thì tiền ở đâu ra ???
Thôi mà mẹ, lo xa thế, con cái lớn rồi, không lẽ để mẹ phải lo sao. Mẹ ngủ đi nhé...

Nói với mẹ như vậy nhưng bản thân mình nghe xong cũng sợ. Càng nghĩ càng lo âu... Chả phải có câu ‘’ Cứu người như cứu hỏa ‘’ sao ? Chưa có tiền nộp thì chưa chữa ! Nhỡ người bệnh có mệnh hệ gì, lúc đó ai chịu trách nhiệm ? Mình cứ tưởng rằng, nếu là 1 ca bệnh khẩn cấp, cứ nhập viện đã, BS cứ chữa đã, mọi chuyện tính sau. Hóa ra không phải vậy. Không lẽ một mạng người được quyết định bởi 80 triệu ?
Ơ mà, bảo hiểm thì để làm gì nhỉ ? Để cho oai à ? Thôi thì đủ các loại, bảo hiểm y tế, bảo hiểm tự nguyện, bảo hiểm nhân thọ... rồi cuối cùng không có tiền mặt thì đừng hòng được chữa bệnh. Chuyện này nghe như Azit Nexin... Huhu
Nhân tiện thì mình lại nghĩ ra đủ thứ chuyện. Nào là BS ăn hoa hồng của nhà thuốc, nào là vắcxin Rotarix có vấn đề, nào chuyện chữa cho trẻ tự kỷ của chị Like 2 chat... Toàn những chuyện nghe xong muốn khóc ầm lên. Sao lại thế nhỉ ??? ‘’ LƯƠNG Y NHƯ TỪ MẪU’’ là thế nào ???