Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

LÀM DÂU 5

Không đề



Chưa bao giờ cô 2 giận dữ như thế. Cổ họng nghẹn đắng, nước mắt trào ra. Có cái gì đó gào thét, lồng lộn trong cô. Cô sẵn sang gào lên, đập tan một cả gì đó cho hả giận. Ngay cả trong mơ, cũng không thể tưởng chuyện đó xảy ra…

Lấy chồng đã 2 năm nhưng vợ chồng cô chưa có con. Hai lần đậu, chưa được bao lâu lại hỏng. Khao khát làm mẹ, nỗi buồn vì 2 lần mừng hụt lặng lẽ gặm nhấm, giày vò cô từng ngày. Cô cũng không còn trẻ, thế nên cái mong muốn có con lại càng cháy bỏng. Nhưng cái sự đời, càng cố gắng, mọi sự hình như lại càng khó khăn.

Khó để diễn tả cảm giác của cô 2 khi nghe tin cô 1 đã có tin vui. Buồn bã, mệt mỏi, chán chường, ghen tỵ…Mọi thứ cảm xúc đan quyện vào nhau, hành hạ cô. Bên trong, cô cứ tự hỏi lòng tại sao mọi chuyện lại xảy ra với mình. Bên ngoài, cô vẫn giữ cho mình vẻ bình thản cố hữu, vẫn hỏi thăm, quan tâm cô 1. Dù cho, thỉnh thoảng, sự vui vẻ, hồ hởi của bố mẹ chồng, những mẩu chuyện của ông bà về những đứa trẻ hàng xóm, về đứa cháu sắp ra đời vẫn làm cô đau nhói…Nhưng dù sao, cô vẫn thấy mình thật xấu xa

Việc mang bầu của cô 1 cũng không hẳn đã thuận lợi. Trong những tháng đầu, đứa trẻ cũng không thực sự khỏe mạnh, cô 1 ra viện, vào viện suốt. Chính nhờ chuyện này, mà cô 2 nhận ra rằng, cô không xấu như mình tưởng. Cho dù có ghen tỵ, có chán chường…cô vẫn lo lắng, chăm sóc cho chị dâu và đứa cháu tương lai. Một cách nhiệt tình và chu đáo nhất có thể. Mỗi ngày qua, cô lại thêm quen với mọi chuyện, cô dần học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.

Thế nhưng, tiếng gọi cửa vào lúc 3h sáng hôm đó đã kéo cô về với sự thật. Sự thật rằng cô dù có thế nào cũng không thể đưa chị dâu đi đẻ được. Sự thật rằng cô cũng ích kỷ, hẹp hòi và đầy tủi thân. Sự thật rằng cô không thể rộng lòng với người khác khi mà trong cô, vết thương còn chưa kín miệng…

3h sáng, khi 2 vợ chồng cô đang ngủ say thì mẹ chồng cô đập cửa ầm ầm gọi cô lên đưa chị dâu đi bệnh viện. Đứa bé sắp ra đời. Lưng và 2 chân cô dính chặt xuống giường. Đầu óc quay cuồng, nước mắt trào ra. Bà nghĩ thế nào mà lại gọi cô nhỉ. Bà có thể sợ rằng không xoay xở, lo lắng được mọi chuyện. Nhưng đâu chỉ có mình bà. Chồng cô 1 đâu? Rồi bố mẹ, em gái của cô ấy nữa? Không lẽ không ai có thể lo được mọi chuyện ngoài cô. Không lẽ, cô giỏi giang, đảm đang, chu đáo đến thế???

Cố gắng kìm chế, cô khẽ bảo chồng ra nói với mẹ rằng cô không thể đi được. Bà đứng hồi lâu nghe con trai giải thích rồi quay bước bỏ đi. Trở lại giường, anh nằm lặng yên không nói năng gì. Chắc anh cũng hiểu cảm giác của cô. Tự trấn tĩnh, qua cơn xúc động, cô lại thấy mình lo sợ. Không biết mẹ chồng có hiểu và thông cảm được cho cô không? Bà sẽ nghĩ về cô như thế nào? Lập cập lấy di động, cô nhắn 1 dòng tin: “Mẹ thông cảm, con không thể làm được việc đó”…

Không thấy hồi âm, lòng cô thoáng hoang mang. Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể làm khác. Còn có những người khác, thậm chí là gần gũi hơn. Vậy thì tại sao lại phải là cô???

Chị dâu phải nằm lại viện gần 2 ngày thì mới sinh được. Từ đêm hôm đấy, cô cố tình tránh mặt mẹ chồng. Đi làm về là cô ở hẳn dưới nhà mình, không qua lại nhà trên như mọi khi. Chắc mẹ chồng cô cũng giận, vả lại bà cũng chả có thời gian mà nhớ đến cô. Trung tâm giờ hẳn là đứa cháu sắp ra đời…

Buổi sáng hôm đó, sau khi nhận được tin báo của chồng là em bé đã chào đời, khỏe mạnh, kháu khỉnh. Lòng cô rối bời. Văn phòng cô làm việc chỉ cách Viện C có 1 con phố. Phân vân mãi, cô quyết định rủ đứa đồng nghiệp thân thiết ở văn phòng đi cùng. Đến nơi, điểm cô tập trung duy nhất là đứa bé. Hỏi han xã giao, nụ cười gượng ép, cô rút lui nhanh nhất có thể. Thực lòng cô không muốn đối mặt, không muốn nghĩ gì hết… Ai có thể hiểu cho cô, khi chính cô còn không hiểu mình…



Bao nhiêu thời gian đã trôi qua, đứa cháu cũng đã gần 3 tuổi. Cô cũng đã có thiên thần nhỏ của riêng mình. Nhưng cái cảm giác của buổi đêm hôm đó vẫn chưa nhạt nhòa. Không biết mẹ chồng cô còn nhớ không, cô thì vẫn chưa quên. Cô không còn giận bà, nhưng đọng lại vẫn là 1 cảm xúc rất khó tả. Cô không thể nói rằng mình đúng hay sai.

Nhưng nếu mọi chuyện quay lại từ đầu, chắc chắn cô vẫn làm như vậy mà thôi…!!!

10 nhận xét:

  1. Ai cũng là người mà, ước gì bà mẹ chồng tâm lý hơn tý nhỉ.

    Trả lờiXóa
  2. Ớ, em vừa thấy chị kêu bận mà, thế mà chị sang ủng hộ em nhanh thế!? Tks chị nha

    Trả lờiXóa
  3. A thì chẳng hiểu được chuyện này. Có lẽ, đàn ông khác phụ nữ ở những điểm như thế này chăng?

    Trả lờiXóa
  4. Thế nên có câu chiến thắng chính mình là chiến thắng khó nhất. Ở đây là phải chiến thắng cái nỗi đau khi nhìn thấy người khác làm được mà mình thì không thể. Nói cách khác, không chịu nổi khi người khác CÓ còn mình thì KHÔNG :-(

    THực ra, cô 2 đã quá chìm đắm vào nỗi buồn của mình mà không thể nhìn thấy niềm vui của gia đình lớn mà cô cũng là thành viên. Giá như cô nhìn xa hơn chút, cô đã có quãng thời gian vui vẻ, ý nghĩa, ấm áp với cả đại gia đình :-)
    Chị chắc chắn cô 2 này ít đọc sách. Nếu cô chịu khó đọc, cô sẽ đọc được những điều hay lắm. Ví như câu Hạnh phúc không phải là việc bạn có những gì mà Hạnh phúc là việc bạn đã làm người khác có được những gì :-)

    Trả lờiXóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  6. @anh: Hihi anh, phụ nữ vốn nhỏ nhen mà

    @2Ti: Biết vậy mà khó làm lắm chị, hichic

    Trả lờiXóa
  7. Tôi không thích cô 2, cho dù cô 2 có bao biện cách nào thì cũng vẫn là bản chất ích kỷ và nhỏ nhen. Chính vì sự ích kỷ đó mà cô không nhận ra giá trị của bản thân, nếu cô 2 không được sự tin tưởng của gia đình chồng thì mẹ chồng đâu có kiếm cô 2 ngay khi có chuyện xảy ra. Tôi cũng làm dâu, trên tôi có đến 2 chị dâu, dưới tôi còn có 1 cô em dâu. Tôi cưới trước em dâu 1 năm và vẫn chưa có con, ngay khi biết em dâu có tin vui trước mình, tôi cũng có chút chạnh lòng, nhưng cảm giác đó qua rất nhanh, khi ba mẹ chồng, em chồng và cả chị dâu đều tin tưởng tôi, động viên tôi, an ủi tôi thật nhiều. NGày em dâu đi bệnh viện, tôi là người đưa em đi, cùng mẹ chồng lo lắng chăm sóc cho em, tôi thấy rất vui, không hề có cảm giác bị bỏ rơi. Giờ tôi cũng có bé gái 3t, chưa bao giờ tôi hối hận về những gì mình đã đối xử với em dâu và mẹ chồng. Chồng tôi cũng tự hào về tôi lắm. Tôi không quảng đại, nhưng tôi biết mình ở vị trí nào, và tôi hài lòng với điều đó.

    Trả lờiXóa
  8. @rita: cũng nên thông cảm cho cô ý chị ạ. Vì nếu chỉ là chuyện trước sau thì đơn giản hơn. 2 lần mất đi đứa con của mình, không phải là dễ dàng vượt qua đâu chị ạ!

    Trả lờiXóa
  9. Mặc dù cô 2 có lý do riêng, nhưng lẽ ra vào đêm đó, cô nên đưa chị dâu đến nhà hộ sinh. Ở đời thiếu gì việc mình không thích mà vẫn phải làm. Nếu cô 2 đi, có lẽ cô ấy sẽ thanh thản hơn rất nhiều vì không bao giờ phải dằn vặt vì chuyện đó.

    Trả lờiXóa
  10. VMC: Hi anh, lâu lắm mới thấy anh còm bên nhà em đấy nhé!

    Trả lờiXóa