Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

LÀM DÂU 1



Lâu rồi không viết lách gì, lý do chủ yếu là công việc, cảm xúc có vẻ khô cằn. Sau buổi off trưa qua, em lại muốn tiếp tục là 1 blogger, … Câu chuyện này chỉ là những góp nhặt, suy nghĩ đơn giản của em về cuộc sống. Có thể đó là em, có thể không phải em. Chỉ mong là nó sẽ hữu ích với mọi người!


Cô 2

Thế là cô về làm dâu nhà anh. Họ lấy nhau sau khoảng gần 1 năm quen biết, yêu thương. Hãy gọi cô là cô 2 vì anh là con thứ trong một gia đình 2 con trai.
Khi còn yêu, anh đã nhiều lần tâm sự với cô. Rằng làm dâu nhà anh cô sẽ được sung sướng. Vì mẹ anh rất thèm con gái, bà thích có người tâm sự, rủ rỉ. Bà là người tình cảm nhưng phải sống quá lâu giữa 3 người đàn ông khô cứng. Bà đã lo toan cho cả gia đình bao nhiêu năm. Giờ có người gánh vác cùng bà sẽ thực sự vui mừng, hạnh phúc. Và còn biết bao điều khác nữa…

Cô không muốn thế. Cô muốn 2 vợ chồng được ở riêng. Nghĩ đến cảnh một ngày nào đó mình cũng hát vang bài ca mẹ chồng như những đồng nghiệp trong văn phòng, cô thấy nản. Không phải cô ngại làm việc nhà, cũng chả phải cô không thể nấu ăn. Sinh ra trong một gia đình Hà Nội gốc, bố là trưởng họ, cô đã được mẹ chỉ dạy mọi điều. Việc nội trợ với cô là lẽ đương nhiên. Nhưng hình như khi chung sống, thế thôi chưa đủ.

Với cá tính của mình, cô muốn được tự do. Anh thì đồng ý dù không thật sự cảm thấy thoải mái. Nhưng gia đình anh thì không. Bố mẹ anh muốn cô dâu mới sống chung với cả gia đình. Ông bà mong muốn có 1 đại gia đình quần tụ, ấm cúng. Ông bà không thể chấp nhận việc con trai ra ở riêng.

Bài toán đưa ra thật khó giải. Ở giữa, chồng tương lai của cô là đau đầu nhất. Không ai chịu nhượng bộ. Cô yêu anh nhưng hình như nơi cô lý trí vẫn mạnh hơn thì phải. Nếu điều kiện đó của cô không thể đáp ứng thì không hiểu sự việc sẽ đi đến đâu… Cũng may, khi mọi chuyện đang rối bời thì 1 sáng kiến được đưa ra. Đôi vợ chồng trẻ sẽ ở riêng tại ngôi nhà cũ của gia đình trong cùng khoảng sân 200m. Trước mắt thì cứ lên ăn chung với các cụ đã, lâu dài tính sau.

Ngôi nhà 2 tầng còn giữ lại đã thật sự cũ kỹ. Muốn ở được, đương nhiên phải sửa chữa. Cộng với chi phí cho đám cưới mà 2 đứa phải tự lo, đó là 1 khoản tiền đáng kể. Nhưng không sao, tự do thường đắt giá mà. Cô nhủ thầm và vui sướng chuẩn bị, sắm sửa cho tổ ấm riêng của mình.

Cuộc sống chung thật không đơn giản. Ngay cả khi chỉ là một bữa tối ăn chung. Bố chồng cô là người khó tính. Ông nghỉ mất sức đã nhiều năm nên không thể hiểu cho hoàn cảnh và công việc của những đứa con. Bữa cơm tối là phải đủ mặt, không thiếu một ai. Không thể có chuyện người ăn trước, người ăn sau. Đặc biệt là không thể thiếu ông. Nếu ông chưa về, cho dù đã muộn, nếu không muốn ông dỗi, tất cả phải ngồi chờ…

Công việc bận rộn, thời gian biểu không cố định lại cộng thêm cái bệnh đau dạ dày khiến cho cô 2 mãi không thể quen được với bữa tối ở nhà chồng. Chuyện kiếm cớ về nhà ngoại, đi sinh nhật bạn…xảy ra như cơm bữa. Hai vợ chồng son tranh thủ đi chơi, xem phim, đi ăn hàng…Thôi thì cũng phải tìm cách thích nghi chứ sao. Cái kiểu riêng mà chung, chung mà riêng thế này, dù không thật sự như mong muốn của cô nhưng khiến khối người mong ước rồi.

Còn bao nhiêu chuyện khác nữa. Từ chuyện ngủ nướng ngày nghỉ của 2 vợ chồng, đến chuyện mua sắm đồ dùng cho tổ ấm riêng… Hai thế hệ khác nhau, hai quan niệm khác nhau. Hình như, tìm một tiếng nói chung là rất khó. Nhưng dù sao, cô 2 vẫn luôn cố gắng thu xếp mọi chuyện, thay đổi một số thói quen, cách nghĩ của mình. Vì tóm lại, dù gì thì cô đã có chồng. Cô là một cô con dâu!

Một năm trôi qua rất nhanh. Gia đình cô lại chuẩn bị cho một đám cưới nữa. Anh chồng lấy vợ. Một mặt mừng cho anh, một mặt cô cũng vui thầm vì từ nay nhà sẽ có 2 cô con dâu. Mọi chuyện chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn, mọi ánh nhìn sẽ không chỉ còn hướng về phía cô…!

(Còn tiếp)

4 nhận xét:

  1. Nói chung là nên ở riêng ra. Như thế sẽ tốt cho cặp vợ chồng mới cưới và cả bố mẹ chồng. Chứ vợ chồng mới cưới, phải chiều chuộng nhau, âu yếm nhau. Nhìn cảnh hạnh phúc ấy, bà mẹ chồng nghe chừng ngứa mắt lắm. Nhất là bà mẹ chồng nào vốn đang xem con trai là "vật sở hữu" của mình.

    Trả lờiXóa
  2. Hihi, ai mà cũng nghĩ được như anh, thế thì thiên hạ đã thái bình!

    Trả lờiXóa
  3. ở miền Nam người ta hay nói "nước giếng, nước sông không chảy chung một giòng..." đại khái là vậy để nhằm ám chỉ lập gia đình rồi nếu có điều kiện thì nên ra riêng để dễ thở hơn. Mình không rành vụ này Nadia àh, vì mình không còn mẹ chồng. Nhưng thấy có một số ít gia đình con dâu và gia đình chồng sống chung cũng khá hòa thuận :-)

    Trả lờiXóa
  4. @HPLT: Hi chị, đúng là "số ít" thôi chị ạ!

    Trả lờiXóa