Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

CHUYỆN KHÔNG PHẢI CỦA MÌNH

Từ trưa qua đến giờ tao chỉ ngóng chờ tin nhắn của mày thôi Tr. ạ. Và tao tin H. cũng thế. Một tin nhắn nói rằng: mày sẽ ở lại! Những dòng này là dành cho mày, nếu như mày tình cờ đọc được. Dù thế nào, 3 chúng ta vẫn luôn ở cạnh nhau.

Ba chúng tôi học cùng cấp III, ngồi cùng một bàn, có nhiều sở thích chung và đương nhiên không thể không thân. Tr. và H. đều là hai đứa bạn xinh đẹp. Khác với H., Tr. hiền dịu, thùy mị và ít lời. Đôi mắt nó to, đen và đượm buồn. Liệu đó có phải là điều báo trước tất cả???

Quãng thời gian đi học qua rất mau.: học hành, thi cử, yêu đương… Ra trường, 3 chúng tôi đều có công việc ổn định. Tr. khá nhất, nó làm cho một công ty nước ngoài với số lương đáng kể được tính bằng USD. Rồi nó có người yêu, đầu tiên trong ba đứa. Anh ta đẹp trai, giỏi giang… Mọi chuyện có vẻ quá tuyệt vời???

Đùng một cái, anh ta đi du học. Chuyện chả có gì lạ nếu như bạn tôi không đùng đùng đòi đi đăng ký kết hôn. Lý do ư? “ Tao quá yêu, tao không muốn mất anh ấy”. Trời ạ. “Con điên, thế tức là mày thành gái đã có chồng đấy hiểu chưa?”… Hai chúng tôi nói mọi lời khuyên, làm mọi cách để ngăn được nó không làm cái việc điên rồ đó... Nó bao giờ cũng thế, cái gì cũng tuyệt đối hóa, nghiêm trọng hóa!

Tuần đầu tiên sau khi người yêu Tr. đi, ngày nào cũng có thư về cho nó. Những lời lẽ yêu đương, hứa hẹn…Rồi thôi, thôi hẳn. Bạn tôi đau khổ. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu câu hỏi. Một tháng sau, có tin rằng anh ta đã có người yêu mới và không lâu sau đó chính anh ta xác nhận điều này.

Những tưởng kỷ niệm buồn này sẽ thành bài học cho bạn tôi và rồi thời gian sẽ phôi pha. Nhưng không, nó cứ mãi đau khổ và ôm ấp cái bóng hình đã không bao giờ còn thuộc về mình nữa. Nó không đóng hẳn cánh cửa vào trái tim mình, mà tự xây một tượng đài (thật vô lý hết sức) để sau đó bất cứ ai tìm đến đều bị đem ra so sánh. Chúng tôi không thể khuyên can nó được, nó lắng nghe nhưng không hề nhập tâm. Rồi tôi với H cũng yêu… rồi lập gia đình nhưng Tr. vẫn thế…

Ngày nó thông báo giới thiệu chồng sắp cưới, tất cả bạn bè đều choáng váng, kể cả hai chúng tôi. Chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ nghe tên chứ đừng nói nghe nhắc đến!? Và câu trả lời là: “tao quen lâu rồi, nhưng giờ mới nhận lời. Đã đến lúc phải đi lấy chồng!”
Nó nói vậy là làm vậy. Chồng nó là người Bắc nhưng sống trong Nam. Anh ta hứa sẽ chuyển ra Bắc sinh sống không lâu sau khi cưới. Nó cũng không muốn sống xa mẹ, ba nó mất sớm. Thế là chúng tôi sẽ xa nhau, nhưng không sao miễn là nó hạnh phúc.

Thật là tức phát điên khi nhìn cảnh đứa bạn thân tự mình lo lắng tất cả: lễ ăn hỏi, ảnh cưới, đặt tiệc…. Chúng tôi không ai hiểu quyết định của nó nhưng tôn trọng, cũng không tìm được câu trả lời cho việc bạn mình phải tự xoay xở. Mọi lý do nó đưa ra nghe đều rất nhạt nhẽo và thiếu logic. Nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc vừa làm hộ bạn những việc có thể vừa ấm ức…

Cái ngày nó cùng chồng chuyển ra sống ở ngoài Hà Nội chẳng bao giờ đến. Mọi liên lạc với chúng tôi cũng thưa thớt dần. Bẵng đi một thời gian, Tr. có dịp ra Bắc, mấy đứa lại gặp nhau…Đôi mắt buồn càng buồn thêm. Chúng tôi giật mình nhận ra rằng bạn mình vẫn chưa quên được người yêu cũ dù đã lấy chồng. Và còn nhiều chuyện khác nữa…

Hai người yêu nhau, sau kết hôn cũng đã là cả một bài toán…
Tao không yêu, tao tưởng tao sẽ yêu nhưng không thể. Tao chán lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi
Tao sẽ chia tay…


Không ai muốn thế. Nhưng không có tình yêu chắc không thể sống được với một người chồng chưa bao giờ đưa cho vợ một đồng kể từ khi cưới, người nói nhưng không giữ lời, khô khan và gia trưởng???. Còn chưa kể đến sự lạnh nhạt của gia đình chồng và vô vàn điều khác nữa…

Rồi mọi chuyện vẫn tiếp diễn. Tr. vẫn tiếp tục sống và làm việc trong Nam. Và chúng tôi vẫn tiếp tục phải nghe những câu chuyện dài kỳ về cuộc sống hôn nhân không tình yêu của bạn, về những bức xúc, những bế tắc không thể giải tỏa… Lần nào cũng là: Tao không thể chịu đựng nổi nữa, tao sẽ chia tay… Lần nào cũng tưởng nó làm thật. Thương bạn, hai đứa chung tôi ra sức động viên, tư vấn, khuyên giải…Nhưng sau đó, mọi chuyện vẫn đâu hoàn đấy!

Đùng một cái, Tr. thông báo nó có bầu. Chúng tôi vừa mừng cho bạn vừa ngơ ngẩn chẳng hiểu thế nào? Hay là chồng nó đã thay đổi, hay là thời gian đã đem cái gọi là tình yêu đến, hay đó là con với một người khác? Đáp án cho câu hỏi của chúng tôi chỉ là những câu trả lời vòng vo, không đầu, không cuối! Thôi kệ, chẳng biết làm sao, có con là hạnh phúc rồi!!!

Năm tháng sau, tôi vào Nam công tác. Chuyến đi hai ngày quả thực là ngắn ngủi, bao nhiêu kế hoạch phải thực hiện, 9h30’ tối tôi mới tới nhà Tr. Tuy muộn nhưng tôi vẫn muốn gặp nó ở ngoài chứ không vào nhà.

Sao mày? Khỏe không?
Uh, vẫn khỏe.
Không thể không gặp nhưng tao rủ mày đi muộn vậy có phiền không? Ông xã mà cáu lên là tao không gánh nổi đâu. Lại còn phụ huynh nữa chứ?!
Thoải mái đi mày. Ở nhà này tao muốn đi lúc nào thì đi, về lúc nào thì về mà.
…???
Tao không nói chuyện với lão ý 5 tháng nay rồi…


Trời ạ, thế là thế nào??? Thì ra 5 tháng nay bạn tôi đang sống ở một nơi không khác gì cái nhà trọ. Nơi đó chỉ là chỗ để về ngủ thôi. Cái giường chia đôi, phần ai người đấy nằm. Mình bạn tôi lạc lõng trong ngôi nhà 5 người. Nó cũng không thể trả lời tôi, rồi ngày mai sẽ thế nào?

Tôi với H. cũng chả còn biết làm gì cho Tr. nữa ngoài những lời động viên, chia sẻ kinh nghiệm… Ngẫm cho cùng, nó tự chuốc lấy mọi việc thôi. Trách ai bây giờ?!

Rồi cũng đến ngày sinh nở, Tr. bay ra ngoài Bắc. Không nhờ vào mẹ thì nhờ ai nữa bây giờ! Hôm nó sinh, chồng nó cũng bay ra. Thật vô lý nhưng có vẻ như mọi chuyện lại đã bình thường, dù vài ngày sau đó, chồng nó lại quay trở vào Nam. Chỉ còn lại ba mẹ con, bà cháu trông nom, chăm sóc nhau.


Tôi không thể diễn tả nổi cảm giác của mình khi H. gọi điện là Tr. nhập viện cấp cứu vì đau ruột thừa. Con bé con thì mới được hơn một tháng. Số phận đúng là trêu đùa nó. Bế đứa bé ngơ ngác vì nhớ hơi sữa mẹ trên tay, tôi thương bạn mình không để đâu cho hết. Không biết rồi nó còn phải đón nhận những chuyện gì?

Quả không sai, 1 tuần sau khi được về nhà, Tr. lại phải nhập viện vì vết mổ nhiễm trùng. Hai bà cháu ở nhà lại “đánh vật” với nhau. Tôi với H. dù thế nào thì cũng chỉ giúp bạn được một phần vì đều đã có gia đình riêng.

Thật ra, mọi chuyện ở ngoài này đều có thể thu xếp được. Nhưng việc không thể chấp nhận được là trong suốt thời gian đó, gia đình nhà chồng không hỏi thăm bạn tôi một câu nào. Chồng nó cũng không thèm bay ra với vợ con. Thật không thể chịu nổi. Không thương con dâu, chẳng lẽ người ta cũng vô tâm ngay cả với cháu của mình?

Tôi thì bình tĩnh hơn nhưng H. thì không. Nó gào lên với Tr. rằng hãy quên ngay người chồng và gia đình vô cảm của anh ta đi. Không thể tiếp tục chung sống với những con người như vậy… Thương bạn quá mà nói vậy thôi. Chứ thật tâm chúng tôi biết rằng Tr. sẽ chẳng bao giờ làm được như vậy. Không phải vì yêu chồng, cũng chả phải vì kinh tế. Bằng khả năng, nó có thể tự lo cho mình và con một cuộc sống sung túc.

Vậy thì vì lý do gì, không ai trả lời được. Bao nhiêu năm qua, không phải ai khác mà chính là Tr. đã tự ôm lấy cho mình tất cả những khổ đau, vất vả… Nếu như một lần nó quyết liệt hơn, mạnh mẽ hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác!?

Và cuối cùng thì nó lại quyết định ôm con vào Nam một mình. Nó quyết định lại quay trở về cái ngôi nhà mà chính nó đã sống như cái bóng bao nhiêu năm qua. Để làm gì, vì cái gì – không ai biết. Trong suốt thời gian từ khi nó bị bệnh, tôi và H. đã dùng không biết bao nhiêu lý lẽ để thuyết phục, khuyên can nó đừng tiếp tục quay về ngôi nhà đó. Nhưng mọi cố gắng có vẻ vô hiệu!

Trong buổi chia tay chiều qua, dù đã cố dằn lòng nhưng câu chuyện của chúng tôi cuối cùng lại quay về vấn đề ấy. Thật tâm, chúng tôi muốn nó ở lại Hà Nội vì con, vì nó. Một mình quay vào Nam, nó sẽ dựa vào ai? Sao nó cứ phải làm khổ mình như thế. Nếu lý do quay lại chỉ là vì không muốn mất công việc lương tháng nghìn đô ở trong đó thì thật là không đáng. Với khả năng của nó, chuyện đó ở ngoài Bắc cũng chả khó gì…

Khi tôi bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên, cũng là lúc Tr. lên máy bay. Định nhấc điện thoại lên gọi nhưng rồi lại thôi. Những gì cần nói, chúng tôi đã nói hết rồi. Mà cũng chả biết nói gì hơn là chúc hai mẹ con thượng lộ bình an và mau chóng ổn định cuộc sống. Dù thế nào thì tôi và H. cũng mong nó vượt qua tất cả để sống hạnh phúc bên con. Và nếu như số phận lại tiếp tục “trêu đùa” với nó, thì chúng tôi cũng vẫn sẽ ở bên.

Kể lại câu chuyện này, tao chỉ muốn nói rằng, chưa bao giờ tao hiểu mày trong chuyện này. Nếu như là mình tao sẽ làm khác. Chẳng có quy chuẩn nào trong chuyện này cả, chẳng có gì hợp lý bằng việc mình phải sống như mình muốn. Tại sao không tự làm mình hạnh phúc, tự cho mình tự do, tại sao cứ tự làm khổ mình? Để rồi mỗi ngày ánh mắt càng thêm buồn! Mà thôi, mày đã chọn thế rồi, cố gắng lên đi, phía trước là bầu trời mà.

5 nhận xét:

  1. Không còn gì để nói nữa. Bạn em đã bị bắt vía, bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi! Hic!

    Trả lờiXóa
  2. Ôi đúng là E chả hiểu gì cả? chẳng thể hiểu được lý do mà chị Tr làm như thế! Đúng là có những lúc người ta ko thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn do chính mình dựng lên!

    Trả lờiXóa
  3. Hichic, phát điên lên với nó, làm gì có ai bỏ bùa nó đâu, nó tự thuốc mình thôi anh ạ!

    Trả lờiXóa
  4. Nadia ơi, chỉ có Chúa mới hiểu được tại sao, chứ chưa chắc Tr. đã hiểu được đâu mà bọn mình đòi hiểu !

    Trả lờiXóa
  5. Có khi Chúa cũng không hiểu nối ý chứ, huhu. Câu chuyện vẫn đang tiếp diễn, có dịp sẽ pót phần 2

    Trả lờiXóa