Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

LÀM DÂU 5

Không đề



Chưa bao giờ cô 2 giận dữ như thế. Cổ họng nghẹn đắng, nước mắt trào ra. Có cái gì đó gào thét, lồng lộn trong cô. Cô sẵn sang gào lên, đập tan một cả gì đó cho hả giận. Ngay cả trong mơ, cũng không thể tưởng chuyện đó xảy ra…

Lấy chồng đã 2 năm nhưng vợ chồng cô chưa có con. Hai lần đậu, chưa được bao lâu lại hỏng. Khao khát làm mẹ, nỗi buồn vì 2 lần mừng hụt lặng lẽ gặm nhấm, giày vò cô từng ngày. Cô cũng không còn trẻ, thế nên cái mong muốn có con lại càng cháy bỏng. Nhưng cái sự đời, càng cố gắng, mọi sự hình như lại càng khó khăn.

Khó để diễn tả cảm giác của cô 2 khi nghe tin cô 1 đã có tin vui. Buồn bã, mệt mỏi, chán chường, ghen tỵ…Mọi thứ cảm xúc đan quyện vào nhau, hành hạ cô. Bên trong, cô cứ tự hỏi lòng tại sao mọi chuyện lại xảy ra với mình. Bên ngoài, cô vẫn giữ cho mình vẻ bình thản cố hữu, vẫn hỏi thăm, quan tâm cô 1. Dù cho, thỉnh thoảng, sự vui vẻ, hồ hởi của bố mẹ chồng, những mẩu chuyện của ông bà về những đứa trẻ hàng xóm, về đứa cháu sắp ra đời vẫn làm cô đau nhói…Nhưng dù sao, cô vẫn thấy mình thật xấu xa

Việc mang bầu của cô 1 cũng không hẳn đã thuận lợi. Trong những tháng đầu, đứa trẻ cũng không thực sự khỏe mạnh, cô 1 ra viện, vào viện suốt. Chính nhờ chuyện này, mà cô 2 nhận ra rằng, cô không xấu như mình tưởng. Cho dù có ghen tỵ, có chán chường…cô vẫn lo lắng, chăm sóc cho chị dâu và đứa cháu tương lai. Một cách nhiệt tình và chu đáo nhất có thể. Mỗi ngày qua, cô lại thêm quen với mọi chuyện, cô dần học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.

Thế nhưng, tiếng gọi cửa vào lúc 3h sáng hôm đó đã kéo cô về với sự thật. Sự thật rằng cô dù có thế nào cũng không thể đưa chị dâu đi đẻ được. Sự thật rằng cô cũng ích kỷ, hẹp hòi và đầy tủi thân. Sự thật rằng cô không thể rộng lòng với người khác khi mà trong cô, vết thương còn chưa kín miệng…

3h sáng, khi 2 vợ chồng cô đang ngủ say thì mẹ chồng cô đập cửa ầm ầm gọi cô lên đưa chị dâu đi bệnh viện. Đứa bé sắp ra đời. Lưng và 2 chân cô dính chặt xuống giường. Đầu óc quay cuồng, nước mắt trào ra. Bà nghĩ thế nào mà lại gọi cô nhỉ. Bà có thể sợ rằng không xoay xở, lo lắng được mọi chuyện. Nhưng đâu chỉ có mình bà. Chồng cô 1 đâu? Rồi bố mẹ, em gái của cô ấy nữa? Không lẽ không ai có thể lo được mọi chuyện ngoài cô. Không lẽ, cô giỏi giang, đảm đang, chu đáo đến thế???

Cố gắng kìm chế, cô khẽ bảo chồng ra nói với mẹ rằng cô không thể đi được. Bà đứng hồi lâu nghe con trai giải thích rồi quay bước bỏ đi. Trở lại giường, anh nằm lặng yên không nói năng gì. Chắc anh cũng hiểu cảm giác của cô. Tự trấn tĩnh, qua cơn xúc động, cô lại thấy mình lo sợ. Không biết mẹ chồng có hiểu và thông cảm được cho cô không? Bà sẽ nghĩ về cô như thế nào? Lập cập lấy di động, cô nhắn 1 dòng tin: “Mẹ thông cảm, con không thể làm được việc đó”…

Không thấy hồi âm, lòng cô thoáng hoang mang. Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể làm khác. Còn có những người khác, thậm chí là gần gũi hơn. Vậy thì tại sao lại phải là cô???

Chị dâu phải nằm lại viện gần 2 ngày thì mới sinh được. Từ đêm hôm đấy, cô cố tình tránh mặt mẹ chồng. Đi làm về là cô ở hẳn dưới nhà mình, không qua lại nhà trên như mọi khi. Chắc mẹ chồng cô cũng giận, vả lại bà cũng chả có thời gian mà nhớ đến cô. Trung tâm giờ hẳn là đứa cháu sắp ra đời…

Buổi sáng hôm đó, sau khi nhận được tin báo của chồng là em bé đã chào đời, khỏe mạnh, kháu khỉnh. Lòng cô rối bời. Văn phòng cô làm việc chỉ cách Viện C có 1 con phố. Phân vân mãi, cô quyết định rủ đứa đồng nghiệp thân thiết ở văn phòng đi cùng. Đến nơi, điểm cô tập trung duy nhất là đứa bé. Hỏi han xã giao, nụ cười gượng ép, cô rút lui nhanh nhất có thể. Thực lòng cô không muốn đối mặt, không muốn nghĩ gì hết… Ai có thể hiểu cho cô, khi chính cô còn không hiểu mình…



Bao nhiêu thời gian đã trôi qua, đứa cháu cũng đã gần 3 tuổi. Cô cũng đã có thiên thần nhỏ của riêng mình. Nhưng cái cảm giác của buổi đêm hôm đó vẫn chưa nhạt nhòa. Không biết mẹ chồng cô còn nhớ không, cô thì vẫn chưa quên. Cô không còn giận bà, nhưng đọng lại vẫn là 1 cảm xúc rất khó tả. Cô không thể nói rằng mình đúng hay sai.

Nhưng nếu mọi chuyện quay lại từ đầu, chắc chắn cô vẫn làm như vậy mà thôi…!!!

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

LÀM DÂU 4

Ma cũ - Ma mới

Một cách thật lòng, cô 2 không ghét bỏ gì cô 1. Cùng phận làm dâu, nói vui thì gọi là “cùng chiến tuyến”. Tuy nhiên, từ lần đầu gặp mặt, ấn tượng của cô 2 về cô 1 không nhiều thiện cảm. Cô 1 có vẻ mặt buồn cố hữu, không tạo được cho người đối diện cảm giác thân thiện khi nói chuyện. Mà cái sự đời, dù vai vế có thấp hơn nhưng tuổi nhiều hơn thì hình như người ta thường tự coi mình “nhớn” hơn thì phải.
Công bằng mà nói, không những ít tuổi hơn, cô 1 còn ít hơn cô 2 nhiều thứ: trình độ, bằng cấp, gia đình, công việc… Nói vậy không có nghĩa cô 2 coi thường cô 1. Chỉ đơn giản là cô “super soi” thôi. Theo cái kiểu ma cũ – ma mới ý mà!
Đầu tiên là việc chuẩn bị cưới xin. Cô 2 rất ngạc nhiên khi thấy gần cận kề ngày cưới mà phòng tân hôn vẫn chưa được chuẩn bị. Ngoài tấm ảnh cưới chụp ở studio, những vật dụng khác hầu như chưa có. Đố ai lý giải được lý do vì sao cô 2 lại lo lắng cho ông anh chồng từ bộ ga gối, vật dụng trang trí phòng cưới, đến xe hoa…!!!???
Yêu quý ông anh? Chưa nhiều đến thế. Lấy lòng bố mẹ chồng? Không hẳn mà cũng không cần thiết phải dùng cách này. Cô thu xếp mọi chuyện một cách tự nhiên như tất yếu vậy. Những việc cô làm cho cái đàm cưới ấy có chút bực dọc, ít niềm vui lẫn lộn vào nhau. Nhưng chính cô cũng chả biết vì sao? …
Đám cưới xong, cô 1 mất việc ở nhà. Cố gắng để cho những suy nghĩ, nhận xét thật vô tư thì cũng không thể khen ngợi cô nhiều. Lười – mà không, phải nói là cô không biết làm việc nhà. Bố mẹ chồng, thậm chí em dâu (cô 2 ý) bảo gì làm nấy. Hình như cô không quen thu xếp mọi việc trong gia đình. Chưa bao giờ thấy cô 1 nấu được bữa cơm đúng nghĩa. Hàng ngày, đầu bếp chính vẫn là bố hoặc mẹ chồng. Nhiệm vụ chủ yếu của cô là rửa bát. Mà bát rửa xong thì vẫn còn cái nồi để lại. Không phải cô lười mà vì cô không để ý xung quanh. Việc đơn giản đã thế, chứ việc phức tạp hơn như lau chùi tủ lạnh, bếp núc, nồi cơm … chả bao giờ thấy cô làm.
Thật ra thì cô 2 cũng lười, cũng ngại lắm chứ. 8 tiếng làm việc ở cơ quan cũng rất mệt mỏi rồi. Thế nhưng lấy chồng rồi, muốn ngại, muốn lười cũng không được. Muốn có niềm vui khi làm bếp, chắc chắn phải biến cái bếp thành xứ sở của mình, tự tay sắp đặt mọi thứ. Muốn yêu ngôi nhà của mình, đương nhiên phải tự sắm sửa, trang trí đồ dùng… Bạn không bao giờ có cảm hứng làm việc khi bị người khác chỉ đạo, sai bảo!
Lần ấy, cô 2 phát khùng lên với cô 1 khi lau dọn tủ lạnh và phát hiện kể từ lần cuối cô dọn dẹp không ai động đến nó.
- Sao bác để cái tủ lạnh bẩn thế. Có những thứ tôi lôi ra mà chả hiểu là cái gì nữa. Để thế này, mất vệ sinh lắm.
- Ờ, tôi…dọn rồi mà
- Bác đùa à, dọn đâu mà dọn!!!
-…
Kể ra thì cô 2 hơi quá đáng khi “mắng” cô 1 như thế. Nhưng mà tính cô vậy. Chẳng khéo léo tẹo nào. Cô đòi hỏi người khác cũng phải như mình, thậm chí hơn mình càng tốt. Vô lý thật. Hay là cô muốn cô 1 đảm đang, thu vén mọi việc để cô khỏi phải làm?! Hihi, có khi thế thật!
Tóm lại là cô 1 bị đưa vào “tầm ngắm”. Mà “ngắm” nhiều nhất là cô 2. Đúng ra thì cô nên góp ý thẳng thắn. Nhưng cô không làm, cô đã im lặng. Cô có sai không? Chắc là có. Cô chỉ làm việc đó vào 5 năm sau, khi mà hình như hơi muộn mất rồi!

Câu chuyện sống chung là cả một câu chuyện dài. Ai cũng gặp phải những vấn đề của riêng mình và mỗi người đều có cách xử sự riêng. Không ai có thể nói hay, không ai có thể nói mình là nhất. Một gia đình 6 người với 2 cô con dâu – một bức tranh đa diện.