Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

TÌNH YÊU BÓNG ĐÁ


Lâu lắm rồi hôm qua mình mới có cơ hội thể hiện tình yêu bóng đá. Không phải vì dạo này hay mất ngủ mà vì đêm qua là đêm của 1 trận thư hùng. Bayern Munich vs MU tại Arena.
Nghe thôi đã thấy đủ hấp dẫn rồi. Lịch sử đối đầu giữa 2 đội quá đủ để chứng tỏ điều đó. Người hâm mộ mong chờ một kịch bản hấp dẫn hơn và đã được toại nguyện... Ngay phút thứ 2, Rooney đã ghi bàn. Một khởi đầu có vẻ quá dễ dàng cho MU. Nhưng hình như điều này chính là chất xúc tác khiến cho trận đấu gay cấn hơn. Hàng loạt cơ hội của cả 2 đội trôi qua, người hâm mộ trầm trồ, xuýt xoa và luyến tiếc. Liệu BM có thua như 11 năm về trước? Không thể! Vì người Đức vẫn luôn là người Đức. Kiên trì và bền bỉ. Bàn thắng của Ribery phút thứ 77 đã chứng tỏ điều đó. Và cú sút đập xà ngang của Vidic - theo mình, chính là hồi chuông kết thúc đối với MU, chứ không phải bàn thắng của Olic vào phút bù giờ thứ 2!
Lâu lắm mới được xem 1 trận cầu đỉnh cao, mới nhớ ra rằng mình đã xem bóng đá từ hồi còn nhỏ xíu, khi nói còn chưa sõi. Với mình, mỗi mùa Word Cup, Euro hay Champion League... đều là những kỷ niệm khó quên, những niềm vui, nỗi buồn... Dù là xem bóng đá với gia đình, với bạn bè hay chỉ một mình như đêm qua mình đều cảm thấy rất tuyệt vời, cho dù đội bóng mình yêu thích thắng hay thua. Tóm lại mình rất yêu bóng đá...
Hẹn gặp lại tại Old Traford!!!

(Ảnh: vnexpress)

Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

ĐÁM CƯỚI 2 MIỀN


(Bài này là ăn theo Hà Nội - Sài Gòn của Mr Thụy. Em viết xong từ hôm đi công tác zìa, nhưng mà thấy chưa hay nên chưa pót. Giờ đưa lên coi như hưởng ứng lời kêu gọi bổ sung của bác Thụy, hihi)

Lần đầu tiên được dự 1 đám cưới tại Sài Gòn, em quả thật có nhiều điều ngạc nhiên bất ngờ, xin được chia sẻ với cả nhà.
Đầu tiên phải kể đến vụ đãi tiệc. Nếu ngoài Bắc, khách khứa đến dự, sẽ được chủ nhà gom lại ngồi dồn thành từng mâm 6 người. Cỗ - ngay lập tức được dọn ra, bà con đánh chén, tự chúc tụng nhau… Đến khi xong xuôi đứng dậy, có khi vẫn chưa được chiêm ngưỡng dung nhan cô dâu, chú rể. Kiểu này làm cho em có suy nghĩ ngoài mình đi ăn tiệc cưới như đi chợ, như cho hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Miền Nam không vậy. Thiệp mời ghi 6h, 7h kém 15, các bàn tiệc vẫn lác đác người, chủ yếu toàn người nhà. Bia, nước ngọt, nước suối được rót ra, chủ yếu là để khách khứa có cái nhâm nhi và chờ đợi. 7h30, khi các bàn tiệc đã tương đối đầy đủ, hôn lễ mới được chính thức bắt đầu. Khởi động là 1 tiết mục múa trên nền nhạc Bức thư tình đầu tiên, rồi đến pháo bóng, pháo trang kim, cắt bánh, rót rượu…(khâu nghi lễ này cũng không khác biệt mấy so với ngoài Bắc). Thành thực mà nói, về khoản này miền Nam tổ chức chuyên nghiệp hơn miền Bắc rất nhiều, khách đến dự được chiêm ngưỡng toàn bộ phần lễ rồi sau đó mới ăn tiệc. Thế nhưng, đến giờ đó, khách khứa đã đói hoa cả mắt, sự theo dõi hôn lễ hình như cũng không còn được nhiệt tình cho lắm…
Giờ là đến tiết mục ăn. Menu đọc đã thấy hấp dẫn. Khác với miền Bắc là các món được dọn ra cùng một lúc, thậm chí được bày sẵn ngay từ đầu, trong này thực đơn được dọn ra từng món một. Phục vụ của nhà hàng sẽ chia phần luôn cho từng người trong bàn tiệc, mỗi người một đĩa, ai cũng có phần. Nghe chừng rất văn minh nhưng có vẻ không ổn. Trong một mâm, có người ăn ít, có kẻ ăn nhiều. Kết quả là, có người không động đến phần của mình nhưng có người muốn ăn thêm thì không được. Thật là khó xử…
Không thể không nhắc đến tiết mục đổi đĩa của nhà hàng. Đĩa này là đĩa ăn của mỗi người. Cứ món mới dọn ra lại đổi đĩa một lần. Thật là phiền phức. Có người chưa ăn xong phần của mình thì đĩa đã bị dọn đi. Cứ đổi đi đổi lại như vậy thật là mất thời gian. Kết quả là buổi tiệc được kết thúc vào lúc 10h kém, hic hic. Chưa bao giờ em dự một cái đám cưới nào lâu như vậy….
Còn những chuyện khác biệt khác như chuyện mẹ chồng đi đón dâu, mẹ vợ theo tiễn con gái về nhà chồng, rồi thủ tục phát biểu, xin dâu… Chắc tại em dân miền Bắc, quen nếp rồi, vào dự cái đám cưới này quả thật là được mở mang đầu óc.
Tóm lại, từ hôm đi đám cưới về, em cứ ấm ức mãi nên mới viết entry này giải tỏa. Nhưng ngẫm cho cùng, điều đó cũng thật tự nhiên. Văn hóa mỗi miền mà!!!

(Ảnh:Duy Anh Photograper)

NHẢM



Em đang sai lầm. Chắc chắn là như thế. Trên con đường đời vốn không lấy gì làm bằng phẳng của mình, thường thì em luôn đủ tỉnh táo để có những quyết định mà bản thân không bao giờ phải thấy hối tiếc. Vậy mà…
Lần này thì em đang sai thật. Chuyện chưa có gì quá nghiêm trọng nhưng nếu cứ thế này thì em hoàn toàn có thể lạc lối. Làm sao có thể như thế khi mà em đã biết mình sai rồi mà vẫn tiếp tục. Em tự nhủ với bản thân rằng mình không bao giờ phạm sai lầm, rằng mình rất tỉnh táo, rất lý trí… Nhưng nực cười thay, cũng chính bằng cái lý trí đấy em nhận ra rằng mình đang sai mà không thể dừng lại!
Em đã để cảm xúc lôi tuột mình đi một cách rất tự nhiên. Em không băn khoăn, thắc mắc hay nghi ngờ gì hết. Em nghỉ chỉ mình em thích thế là đủ. Dù em đủ khôn ngoan để biết rằng kết cục của chuyện này sẽ thế nào, em cũng lo sợ, cũng suy nghĩ nhưng em vẫn không dừng lại dù đã do dự đôi lần…
Có người nói với em rằng, hãy sống cho trọn vẹn, mình muốn làm gì thì hãy làm điều đó… Dễ thế sao? Em thừa thông minh để biết rằng người ta chả thể nào có điều này mà không mất điều kia.. Vậy mà em lại quá tham lam khi muốn có tất cả. Và thế là em tự biện minh đủ kiểu để có được dù chỉ 1 chút thứ mình muốn có mà lại không để mất đi bất cứ thứ gì. Em ơi, làm sao có thể như vậy được chứ!?
Nhưng khổ thay, cảm xúc nhiều khi lại là thứ men say khiến đầu óc người ta mụ mị. Em uống rất tốt, em ít khi say nhưng lần này em không thể không quay cuồng. Em đang vật lộn với mới bòng bong do chính em tạo ra…
Chuyện này rồi sẽ thế nào nhỉ. Mong rằng, em sẽ không mất gì, không phải đánh đổi thứ gì cho những cảm xúc điên rồ của mình. Và tốt hơn cả là em đừng bao giờ để thứ men say đó đánh gục.